Philadelphia Baptist Confession of Faith (1742)
Chapter 9: Of Free Will
- God hath endued the will of man with that natural liberty and power of acting upon choice, that it is neither forced, nor by any necessity of nature determined to do good or evil.[1 ]
- Man, in his state of innocency had freedom, and power, to will, and to do, that which was good, and well-pleasing to God;[2] but yet was mutable, so that he might fall from it.[3]
- Man, by his fall unto a state of sin, hath wholly lost all ability of will to any spiritual good accompanying salvation;[4] so as a natural man, being altogether averse from that good and dead in sin,[5] is not able, by his own strength, to convert himself or to prepare himself thereunto.[6]
- When God converts a sinner, and translates him into the state of grace, He freeth him from his natural bondage under sin,[7] and by His grace alone, enables him freely to will, and do that which is spiritually good;[8] yet so that, by reason of his remaining corruptions, he doth not perfectly nor only will that which is good, but doth also will that which is evil.[9]
- The will of man is made perfectly and immutably free to good alone in the state of glory only.[10]
Footnotes: 1. Mt 17:12; Jas 1:14; Dt 30:19; 2. Ecc 7:29; 3. Ge 3:6; 4. Ro 5:6; 8:7; 5. Eph 2:1,5; 6. Tit 3:3-5; Jn 6:44; 7. Col 1:13; Jn 8:36; 8. Php 2:13; 9. Ro 7:15,18-19,21,23; 10. Eph 4:13.
Tuyên Xưng Philadelphia (1742)
Đoạn 9: Về ý chí tự do
- Đức Chúa Trời đã phú cho con người bản chất tự do và năng lực hành động theo sự chọn lựa chủ quan, tức không hề bị thúc ép, cũng không phải bởi [a] một khuynh hướng hoặc thiện, hoặc ác nào quyết định.
- Trong trạng thái vô tội uyên nguyên con người đã từng có sự tự do và năng lực ý chí để làm theo những gì tốt và đẹp ý Đức Chúa Trời, nhưng năng lực và ý chí ấy ấy không hề bị cưỡng buộc cho nên con người không thể cứ luôn luôn làm theo điều tốt và làm điều đẹp ý Đức Chúa Trời.
- Trong trạng thái sa bại trong tội lỗi loài người đã mất hẳn [d] năng lực chọn lựa làm theo điều thiện là điều sẽ có sau khi đã được cứu cho nên người chưa được cứu không có khuynh hướng làm theo điều thiện cách tự nhiên, họ [e] đang chết trong tội lỗi mình, họ không có năng lực [f] tự biến cải mình hoặc tự chuẩn bị mình cho sự biến cải hướng về sự thiện hảo.
- Khi Đức Chúa Trời biến cải một tội nhân và đem người ấy vào trong ân điển Ngài thì [g] Ngài giải thoát họ khỏi ách tội vốn có, và chỉ duy nhất bằng ân điển của Ngài mà Đức Chúa Trời giải thoát họ để họ biết [h] vừa muốn vừa làm theo các sự thiện hảo thuộc linh; dẫu vậy, vì cớ [i] sức mạnh của tội lỗi vẫn cứ còn trong con người mình mà họ vẫn chưa được hoàn hảo và họ không chỉ muốn làm điều thiện mà cũng lại còn còn muốn làm theo điều ác nữa.
- Bản chất tự do và năng lực hành động [k] hoàn toàn theo điều thiện của con người chỉ được tái lập trong trạng thái vinh hiển khi họ được ở trong sự vinh hiển của Đức Chúa Trời mà thôi.
Lời chú ở cuối trang: [a] Ma. 17:12; Gia. 1:14; Phục. 30:19; [b] Truyền. 7:29; [c] Sáng. 3:6; [d] Rô. 5:6; 8:7; [e] Êph. 2:1, 5; [f] Tít 3:3, 4, 5; Gi. 6:44; [g] Côl. 1:13; Gi. 8:36; [h] Php. 2:13; [i] Rô. 7:15, 18, 19, 21, 22, 23; [k] Êph. 4:13