“The just shall live by faith” (Romans 1:17)
Spurgeon spoke the following about Luther:
‘No sooner did he believe this than he began to live in the sense of being active. A [priest], named Tetzel, was going about all over Germany selling the forgiveness of sins for so much ready cash. No matter what your offense, as soon as your money touched the bottom of the [collection] box your sins were gone. Luther heard of this, grew indignant, and exclaimed, “I will make a hole in his drum,” which assuredly he did, and in several other drums. The nailing up of his theses on the church door was a sure way of silencing the indulgence music. Luther proclaimed pardon of sin by faith in Christ without money and without price, and the Pope’s indulgences were soon objects of derision. Luther lived by his faith, and therefore he who otherwise might have been quiet, denounced error as furiously as a lion roars upon his prey. The faith that was in him filled him with intense life, and he plunged into war with the enemy. After a while they summoned him to Augsburg, and to Augsburg he went, though his friends advised him not to go. They summoned him, as a heretic, to answer for himself at the Diet [Imperial Council] of Worms, and everybody [told him to] stay away, for he would be sure to be burned [at the stake]; but he felt it necessary that the testimony should be borne, and so in a wagon he went from village to village and town to town, preaching as he went, the poor people coming out to shake hands with the man who was standing up for Christ and the gospel at the risk of his life. You remember how he stood before that august assembly [at Worms], and though he knew as far as human power went that his defense would cost him his life, for he would, probably, be [burned at the stake] like John Huss, yet he [acted like a] man for the Lord his God. That day in the German Diet [Court] Luther did a work for which ten thousand times ten thousand mothers’ children have blessed his name, and blessed yet more the name of the Lord his God.’
-C. H. Spurgeon, “A Luther Sermon at the Tabernacle.”
//
“Người công bình sống bởi đức tin” (Rô-ma 1:17)
Spurgeon đã nói về Luther như sau:
‘Ông tin vào điều nầy không bao lâu thì ông bắt đầu để sống trong cảm giác của bản chất tích cực. Vị [tu sĩ], tên là Tetzel, đã đi khắp Nước Đức rao bán sự tha thứ tội lổi cho những ai có ít tiền mặt sẳn sàng. Không cần biết bạn phạm tội gì, một khi tiền của bạn đụng dưới đáy thùng [đựng tiền] thì tội của bạn biến mất. Luther nghe về điều nầy, trở nên căm phẫn, và la lên, “Tôi sẽ làm lũng một lổ trong cái trống của hắn,” tất nhiên ông đã làm như vậy, và trong những cái trống khác nữa. Sự đóng đinh những bản án lên trên những cửa của nhà thờ là một cách làm im lặng sự ham mê âm nhạc. Luther tuyên bố sự tha tội là bởi đức tin trong Chúa Giê-sus Christ không có cần tiền và không có giá, và sự nuông chiều của Đức Giáo Hoàng sẽ sớm thành những đồ vật cho sự chế nhạo. Ông Luther sống bởi đức tin, và vì thế ông không còn im lặng, lên án những sự sai lầm như một con sư tử giận dữ đang gầm trên con mồi của mình. Đức tin ở trong ông làm đầy sức sống mãnh liệt trên ông, và ông lao mình vào chiến tranh với kẻ thù. Sau một thời gian họ triệu ông đến Augsburg, và ông đi đến Augsburg, mặc dù bạn bè đề nghị với ông rằng ông không nên đi. Họ triệu ông đến, như người theo dị giáo, để tự trả lời cho chính mình tại Hội Nghị [Hội Đồng Đế Quốc] thuộc Người Không Đáng Kể (Worms), và mọi người đều [kêu ông phải] tránh xa, bằng không ông chắc chắn sẽ bị thiêu [tại cột trói để thiêu sống]; nhưng ông cảm thấy có sự cần thiết rằng lời chứng phải được chịu đựng, cho nên bằng chiếc xe ngựa ông đi từ làng nầy đến làng kia và từ tỉnh nầy đến tỉnh kia, vừa đi vừa rao giảng, những người nghèo khó ra và bắt tay với người đàn ông tranh đấu vì Đấng Christ và tin lành bằng sự nguy hiểm của mạng sống mình. Bạn nhớ ông đứng trước hội nghị tháng tám như thế nào [tại Người Không Đáng Kể (Worms)], và dù ông biết về phần sức của loài người thì sự biện hộ của ông phải trả bằng mạng sống, ông sẳn sàng chịu, có thể, bị [thiêu sống tại cột trói] như ông John Huss, hơn nữa ông [đóng vai trò như] một người cho Chúa là Đức Chúa Trời. Ngày đó trong Hội Đồng của người Đức [Toà] ông Luther làm một việc thay cho mười ngàn lần mười ngàn những con của những người mẹ đã chúc phước tên của ông, và được phước nhiều hơn thế nữa danh của Chúa là Đức Chúa Trời của ông.’ link
(GSiV links)