Reformation History: Martin Luther’s Conversion (Spurgeon)–part 2

“The just shall live by faith” (Romans 1:17)

 

Spurgeon spoke the following about Luther:

 

‘I would sum up and illustrate this teaching by mentioning certain incidents of Luther’s life. Upon the great Reformer gospel light broke by slow degrees. It was in the monastery that, in turning over the old Bible that was chained to a pillar, he came upon this passage – “The just shall live by his faith.” This heavenly sentence stuck to him: but he hardly understood all its bearings. He could not, however, find peace in his religious profession and monastic habit. Knowing no better, he persevered in penances so many, and mortifications so arduous, that sometimes he was found fainting through exhaustion. He brought himself to death’s door… and he went on with his penances, seeking rest, but finding none…[later] the Lord wrought him a full deliverance from superstition, and he saw that not by priests, nor priestcraft, nor penances, nor by anything that he could do, was he to live, but that he must live by his faith [in Christ]. Our text of this [morning] had set the [Catholic] monk at liberty, and set his soul on fire.’

-C. H. Spurgeon, “A Luther Sermon at the Tabernacle.”

 

Tiếng Việt

 

“Người công bình sống bởi đức tin” (Rô-ma 1:17)

Spurgeon đã nói về Luther như sau,

‘Tôi sẽ tóm tắt và làm sáng tỏ về sự giảng dạy nầy một chút ít về những dử kiện gắn liền với đời sống của Luther. Dựa trên nhà cải cách vĩ đại ánh sáng phúc âm diển tiến trong một mức độ chậm. Ở trong tu viện đó, trong lúc lật qua bản Kinh Thánh củ kỷ đã bị xích lại vào cột trụ, thì ông đến với phân đoạn nầy – “Người công bình sống bởi đức tin.” Câu nói tuyệt trần nầy đã gắn liền với ông; nhưng ông khó có thể hiểu được tất cả ý nghĩa của nó. Ông không thể, dù cách nào, tìm sự yên tĩnh trong nghề nghiệp tôn giáo của ông và cái thói quen ở trong tu viện. Không biết cách nào tốt hơn, ông kiên trì trong sự hành xác quá đổi, và thối hoại cách gian khổ, đôi khi ông phải bị kiệt sức, ngất xỉu. Ông đã đem ông đến cửa của sự chết. Ông phải làm một chuyến hành trình đến La-mã, là vì tại La- mã có một Hội Thánh còn khỏe mạnh mỗi ngày, và bạn chắc chắn được thắng lợi trong sự xưng nhận tội lổi và tất cả kiểu cách của ơn trời trong những nơi linh thiêng nầy. Ông nằm mơ thấy mình đi vào [La-mã] là xứ thánh; nhưng ông thấy nó như là sào huyệt của bọn đạo đức giả và hang ổ trộm cướp. Trong cơn khủng khiếp, ông nghe có người nói nếu như có điạ ngục thì La-mã được xây trên đỉnh nó, bởi vì đó là sự tiến gần với nó nhứt mà có thể tìm được trên thế gian nầy, nhưng ông vẩn đặc niềm tin vào Đức Giáo Hoàng và tiếp tục với sự hành xác của ông, tìm kiếm sự an nghỉ, nhưng tìm không thấy…..[sau đó] Chúa giải thoát ông khỏi sự mê tính, và ông thấy rằng không phải bởi tu sĩ, hoặc việc làm của tu sĩ, hoặc hành xác, hoặc bởi những vì ông làm, để sống, nhưng rằng phải sống bởi đức tin [trong Đấng Christ]. Phân đoạn [sáng hôm nay] đã đặc các tu sĩ [Công Giáo] được tự do, và đặc tâm hồn họ nẩy lửa.’ link

 

(GSiV links)