Chương thứ mười bảy (chapter 17):
“Sự Kiên Bảo Đức Tin Cho Các Thánh Đồ”
1. Những người đã được Đức Chúa Trời kêu gọi, tiếp nhận, làm cho nên thánh bởi Thánh Linh Ngài, cũng đã được Ngài ban cho đức tin; họ không thể nào bị mất sạch ân điển của Ngài, mà [a] nhất định sẽ giữ được đức tin cho đến cuối cùng và sẽ vĩnh viễn được cứu; họ sẽ cứ được ở trong các sự ban cho và kêu gọi không bao giờ thay đổi của Đức Chúa Trời (để từ đó Ngài cứ tiếp tục trưởng dưỡng cho họ đức tin, sự ăn năn, tình yêu thương, lòng vui mừng, sự trông cậy cùng với mọi ân điển từ Đức Thánh Linh để được ở trong sự sống đời đời của Đức Chúa Trời); dầu rằng họ sẽ cứ còn phải đối diện với nhiều giông bão trong đời sống đức tin nhưng nhất định là họ sẽ không bao giờ bị dứt khỏi vầng đá đức tin của họ là Đức Chúa Jêsus Christ bất chấp mọi cám dỗ của Satan để trở thành vô tín; dầu rằng lắm khi họ mất sự nhạy bén đối với sự sáng và tình yêu thương của Đức Chúa Trời, dầu rằng lắm khi [b] họ thấy sự sáng và tình yêu thương của Đức Chúa Trời cách mờ nhạt nhưng thật ra sự sáng và tình yêu thương của Ngài đối với họ vẫn cứ y nguyên và [c] nhất định quyền năng của Đức Chúa Trời sẽ cứ gìn giữ họ vĩnh viễn trong sự cứu rỗi của Ngài; họ sẽ được vui hưởng phước hạnh đã được Ngài mua chuộc, được gìn giữ trong tay Ngài, được chép tên trong Sách Sự Sống của Ngài cho đến đời đời.
[a] Gi. 10:28, 29; Php. 1:6; 2Ti. 2:19; 1Gi. 2:19
[b] Thi. 89:31, 32; 1Cô. 11:32
[c] Mal. 3:6
2. Sự kiên bảo đức tin này cho các thánh đồ không phụ thuộc vào ý chí tự do của họ mà phụ thuộc vào tính bất khả biến động của [d] sự định mạng của Đức Chúa Trời về những kẻ được chọn trong Nguyên Chỉ của Ngài là sự định mạng khởi xuất từ tình yêu bất biến của Đức Chúa Cha, thể theo công nghiệp cứu rỗi, cầu thay, và [e] hiệp nhất của Đức Chúa Jêsus Christ, thể theo [f] sự quyết chí đời đời của Đức Chúa Trời, thể theo Đức Thánh Linh ở cùng trong thân thể và đời sống của họ, thể theo [g] hột giống của Đức Chúa Trời đã được gieo trong họ, và thể theo bản chất của [h] giao ước ân điển của Đức Chúa Trời; tất cả những sự ấy đem lại sự bất bại và sự xác tín về sự kiên bảo đức tin cho các thánh đồ.
[d] Rô. 8:30; 9:11, 16
[e] Rô. 5:9, 10; Gi. 14:19
[f] Hê. 6:17, 18
[g] 1Gi. 3:9
[h] Giê. 32:40
3. Dầu rằng có những lúc các thánh đồ bị sa vào chước cám dỗ của Satan, sự kiêu ngạo của đời, sự mê tham của xác thịt còn sót lại trong đời sống họ, hoặc vì họ không chịu vận dụng các sự dự ứng của Đức Chúa Trời cho sự kiên bảo đức tin cho họ khiến họ có thể phạm [i] những tội lỗi đáng buồn; sự thật là hễ khi nào họ phạm tội thì họ mắc phải [k] sự bất bình của Đức Chúa Trời, sự bất hỉ của Đức Thánh Linh của Ngài, và khiến cho [l] sự dạy dỗ và ân điển của Đức Chúa Trời trở nên thiếu sức mạnh đối với họ thì lòng họ trở nên chai cứng, lương tâm họ trở nên méo mó, [m] họ làm tổn thương người khác và trở thành sự chướng ngại cho người khác nên chi [n] họ phải chịu sự sửa phạt có tính chất tình huống của Đức Chúa Trời; thế nhưng họ sẽ được làm mới lại về [o] sự ăn năn và vẫn được kiên bảo về đức tin trong Đức Chúa Jêsus Christ cho đến cuối cùng.
[i] Ma. 26:70, 72, 74
[k] Ês. 64:5, 9; Êph. 4:30
[l] Thi. 51:10,12
[m] Thi. 32:3,4
[n] 2Sa. 12:14
[o] Lu. 22:32, 61, 62
–Tuyên Xưng Philadelphia (1742)
(GSiV: A Few Confessions of Faith in Vietnamese; Gospel Grace Versus Dead Religion–part 6; Phúc Âm cho Cơ Đốc nhân;
Năm Luận Điểm: Sự Kiên Trì Của Các Thánh Đồ–part 15; Piper; Eternal security; Salvation)