QUYỀN NĂNG CAO CẢ CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI Ở VIỆT NAM (Ê-phê 1:4-5)

Nguyên tội và Hoàn toàn bại hoại–part 9

Original Sin & Total Depravity series

(Sự quy tội / Imputation of sin)

‘Sự loại bỏ giáo lý này dẫn đến không những sự thiếu chấp nhận lời chứng của những phân đoạn Kinh Thánh thích hợp mà còn đánh giá thấp mối quan hệ gần gũi là điều tồn tại giữa nguyên tắc chi phối mối quan hệ giữa chúng ta với A-đam, với nguyên tắt chi phối sự vận động của Đức Chúa Trời trong sự cứu rỗi. Sự tương tác giữa A-đam, con người đầu tiên, và Chúa Cứu Thế, A-đam cuối cùng, cho thấy rằng sự hoàn thành sự cứu rỗi trong Chúa Cứu Thế được dựa trên cùng một nguyên tắc hoạt động, là điều bởi đó chúng ta trở thành tội nhân và thừa kế sự chết. Lịch sử nhân loại cuối cùng được gộp vào dưới 2 tổ hợp: tội lỗi – sự kết tội – sự chết; và công chính – sự xưng công chính – sự sống. Tổ hợp trước phát sinh từ sự liên kết giữa chúng ta với A-đam, tổ hợp sau phát sinh từ sự liên kết với Chúa Cứu Thế. Đó là hai quỹ đạo trong đó chúng ta sống và động. Quyền cai trị của Đức Chúa Trời trên loài người được chi phối qua các mối quan hệ này. Nếu chúng ta không tính đến A-đam, thì bởi đó chúng ta sẽ bị ngăn chặn khỏi sự hiểu biết đúng đắn về Chúa Cứu Thế. Tất cả mọi người đều chết trong A-đam; tất cả những ai được làm cho sống đều được làm sao cho sống trong Chúa Cứu Thế.).’

-New Bible Dictionary, I. H. Marshall, J. I. Packer, et.al. (Intervarsity) / Thánh Kinh Tân Từ Điển (UUC: 2009, tr. 1878-1879)

(GSiV: Original Sin & Total Depravity series; A Few Confessions of Faith in VietnameseGospel Grace Versus Dead Religion–part 6Phúc Âm cho Cơ Đốc nhânPhiladelphia Baptist Confession of Faith–part 19; “Thế Nào Là Một Hội Thánh Khỏe Mạnh?”; Năm Luận Điểm: Ông John Piper–part 12)

Original Sin & Total Depravity series–part 8

Nguyên tội và Hoàn toàn bại hoại

(bại hoại / depravity)

Depravity

‘Sin never consists merely in a voluntary act of transgression. Every volition proceeds from something that is more deep-seated than the volition itself. A sinful act is the expression of a sinful heart (cf. Mk. 7:20-23; Pr. 4:23; 23:7). Sin must always include, therefore, the perversity of heart, mind, disposition and will. This was true, as we saw above, in the case of the first sin, and it applies to all sin. The imputation to posterity of the sin of Adam must, therefore, carry with it involvement in the perversity apart from which Adam’s sin would be meaningless and its imputation an impossible abstraction. Paul states that ‘by one man’s disobedience many were made sinners’ (Rom. 5:19). The depravity which sin entails and with which all men come into the world is for this reason a direct implicate of our solidarity with Adam in his sin. We come to be as individuals by natural generation, and as individuals we never exist apart from the sin of Adam reckoned as ours. Therefore the psalmist wrote, ‘Behold, I was brought forth in iniquity, and in sin did my mother conceive me’ (Ps.51:5) and our Lord said, ‘That which is born of the flesh is flesh’ (Jn. 3:6).’ ‘

-New Bible Dictionary, I. H. Marshall, J. I. Packer, et.al. (Intervarsity) / Thánh Kinh Tân Từ Điển (UUC: 2009, tr. 1878)

(GSiV: Nguyên tội và Hoàn toàn bại hoại–part 1; A Few Confessions of Faith in VietnameseGospel Grace Versus Dead Religion–part 6Phúc Âm cho Cơ Đốc nhânPhiladelphia Baptist Confession of Faith–part 19; “Thế Nào Là Một Hội Thánh Khỏe Mạnh?”; Năm Luận Điểm: Ông John Piper–part 12)

Nguyên tội và Hoàn toàn bại hoại–part 7

Original Sin & Total Depravity series

(Sự quy tội / Imputation of sin)

‘Trong khi sự quy tội về tội lỗi của A-đam là trực tiếp theo đúng chứng cứ của những phân đoạn Kinh Thánh thích hợp, sự hình phạt của án này giáng trên A-đam, và vì thế giáng trên tất cả mọi người trong ông, theo Kinh Thánh thì được coi như đã được xác nhận là công bằng và thích đáng bởi sự từng trải về mặt đạo đức sau đó của tất cả mọi người. Như thế Rô-ma 3:23 “mọi người đều đã phạm tội” được chứng minh mạnh mẽ bằng lời ám chỉ rõ ràng, công khai tội lỗi của người Do Thái lẫn người ngoại bang (Rô-ma 1: 18-3:8), trước khi Phao-lô đưa ra bất kỳ lời ám chỉ nào về sự quy tội trong A-đam. Trong cùng cách thức tương tự Thánh Kinh liên kết sự phán xét cuối cùng của nhân loại trước mặt Đức Chúa Trời với ‘công việc’ của họ đều thiếu kém so với tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời (Ma-thi-ơ 7:21-27; 13:41; 25:31-46; Lu-ca 3:9; Rô-ma 2:5-10; Khải huyền 20:11-14).’

-New Bible Dictionary, I. H. Marshall, J. I. Packer, et.al. (Intervarsity) / Thánh Kinh Tân Từ Điển (UUC: 2009, tr. 1878-1879)

(GSiV: Original Sin & Total Depravity series; A Few Confessions of Faith in VietnameseGospel Grace Versus Dead Religion–part 6Phúc Âm cho Cơ Đốc nhânPhiladelphia Baptist Confession of Faith–part 19; “Thế Nào Là Một Hội Thánh Khỏe Mạnh?”; Năm Luận Điểm: Ông John Piper–part 12)

What is Reformed theology?

  • ‘A better starting place is five statements that have been called the five solas of the Reformation. These five solas (sola is the Latin word for “only” or “alone”) are sola Scriptura (Scripture alone), sola fide (faith alone), sola gratia (grace alone), solus Christus (Christ alone), and soli Deo gloria (God’s glory alone). Put together, these solas clearly express the central concerns of the Protestant Reformation, which was about worship and authority within the church as much as it was about individual salvation. The “alone” in each is vital, and they emphasize the sufficiency of God’s Word and the gracious nature of salvation, received by faith alone, in Christ alone. The last of the five solas, soli Deo gloria, is the natural outworking of the first four. It reminds us that Reformed theology understands all of life in terms of the glory of God. To be Reformed in our thinking is to be God-centered. Salvation is from the Lord from beginning to end, and even our existence is a gift from Him.’
  • ‘What is Reformed theology? It is a theology that 1) affirms the five solas with all their implications; 2) recognizes the centrality of the covenant in God’s saving purposes; and 3) is expressed in a historic and public confession of faith.’

– Jonathan Master

Read the whole thing here

(GSiV: Luther, Calvin, Farel, ReformationSanctification;

Reformation History: Five Onlys–part 10)

Original Sin & Total Depravity series–part 6

Nguyên tội và Hoàn toàn bại hoại

(Sự quy tội / Imputation of sin)

‘While the imputation of Adam’s sin was immediate according to the evidence of the relevant passages, the judgment of condemnation passed upon Adam, and hence upon all men in him, is in Scripture seen as confirmed in its justice and propriety by every man’s subsequent moral experience. Thus Rom. 3:23 ‘all have sinned’ is amply proved by reference to the specific, overt sins of Jews and Gentiles (Rom. 1:18–3:8) before Paul makes any reference whatever to imputation in Adam. In similar vein Scripture universally relates man’s ultimate judgment before God to his ‘works’ which fall short of God’s standards (cf. Mt. 7:21-27; 13:41; 25:31-46; Lk. 3:9; Rom. 2:5-10; Rev. 20:11-14).’

-New Bible Dictionary, I. H. Marshall, J. I. Packer, et.al. (Intervarsity) / Thánh Kinh Tân Từ Điển (UUC: 2009, tr. 1878)

(GSiV: Nguyên tội và Hoàn toàn bại hoại–part 1; A Few Confessions of Faith in VietnameseGospel Grace Versus Dead Religion–part 6Phúc Âm cho Cơ Đốc nhânPhiladelphia Baptist Confession of Faith–part 19; “Thế Nào Là Một Hội Thánh Khỏe Mạnh?”; Năm Luận Điểm: Ông John Piper–part 12)

Original Sin & Total Depravity series–part 5

Nguyên tội và Hoàn toàn bại hoại–part 5

(Sự quy tội / Imputation of sin)

‘According to Scripture the kind of solidarity with Adam which explains the participation of all in Adam’s sin is the kind of solidarity which Christ sustains to those united to him. The parallel in Rom. 5:12-19; 1 Cor. 15:22, 45-49 between Adam and Christ indicates the same type of relationship in both cases, and we have no need to posit anything more ultimate in the case of Adam and the race than we find in the case of Christ and his people. In the latter it is representative headship, and this is all that is necessary to ground the solidarity of all in the sin of Adam. To say that the sin of Adam is imputed to all is but to say that all were involved in his sin by reason of his representative headship.’

-New Bible Dictionary, I. H. Marshall, J. I. Packer, et.al. (Intervarsity) / Thánh Kinh Tân Từ Điển (UUC: 2009, tr. 1878)

(GSiV: Nguyên tội và Hoàn toàn bại hoại–part 1; A Few Confessions of Faith in VietnameseGospel Grace Versus Dead Religion–part 6Phúc Âm cho Cơ Đốc nhânPhiladelphia Baptist Confession of Faith–part 19; “Thế Nào Là Một Hội Thánh Khỏe Mạnh?”; Năm Luận Điểm: Ông John Piper–part 12)

Nguyên tội và Hoàn toàn bại hoại–part 4

Original Sin & Total Depravity series

(Sự quy tội / Imputation of sin)

Thường thì, người Tin Lành chính thống tin rằng con người mắc nguyên tội (còn gọi là tội di truyền). Nói đơn giản là từ thời A-đam, tội lỗi đã lưu truyền cho chúng ta; khi sinh ra, tất cả mọi người đã sa ngã vì A-đam. Nhiều Cơ Đốc nhân còn đi xa hơn thế, tôi nghĩ cũng đúng lắm, mà nói rằng chúng ta không chỉ là kẻ sa ngã khi ra đời mà còn bị định tội nữa (đã có tội).

Dưới đây, Tom Ascol giải thích Rô-ma 5 và một vài quan điểm lầm lạc về giáo lý nguyên tội. Đầu tiên, đây là quan điểm sai lạc về nguyên tội (ai cũng biết là quan điểm Truyền thống/Phòng ngừa/Dự phòng). Hãy lưu ý từ “duy”.

  • ‘Chúng tôi khẳng định rằng, vì A-đam đã sa ngã, con người thừa hưởng bản chất và môi trường có khuynh hướng phạm tội, con người có khả năng đạo đức sẽ phạm tội. Duy tội lỗi của mỗi người không thôi đã chọc giận cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời thánh khiết, đánh mất mối liên hệ với Ngài, sự ích kỷ và sự hủy diệt càng tồi tệ hơn, đáng chết và bị phạt ở trong địa ngục đời đời’. (Điều 2).

Đây là một phần đáp ứng phù hợp của Ascol:


‘Trong khi không có người Tin lành nào phủ nhận tội nhân có tội trước mặt Đức Chúa Trời và xứng đáng gánh chịu cơn thịnh nộ của Ngài vì tội lỗi của mình, nhưng khi các tác giả của lời tuyên bố này thêm vào từ “duy”, thì họ đã vi phạm giới hạn của Tin lành chính thống.

‘Bản văn Kinh Thánh quan trọng cần phải suy xét cho vấn đề này là Rô-ma 5:12-19. Năm lần trong phân đoạn này (12, 15, 17, 18, 19) sự phán xét chung cho sự định tội và sự chết ở trên hết thảy loài người đều quy về tội của A-đam đầu tiên. Có một sự liên đới hiển nhiên giữa A-đam đầu tiên và dòng dõi của ông. Sự chết là hình phạt cho tội lỗi “đã lan tràn đến mọi người” (12) chính là phán quyết của công lý. Trừ khi hình phạt không được thi hành theo công lý, thì hết thảy loài người không thể không bị coi là tội nhân khi bản án được tuyên bố, tức là vào lúc A-đam phạm tội. Cụm từ cuối cùng trong câu 12, khi suy xét phân đoạn theo ngữ cảnh để hiểu rõ điểm này. Sự chết đã lan tràn đến mọi người “vì mọi người đều đã phạm tội” (ep ho pantes hamarton). Điều này dấy lên một câu hỏi: “Mọi người đã phạm tội như thế nào và khi nào? Bối cảnh cho biết câu trả lời.

‘Trong câu 18, sứ đồ Phao-lô rõ ràng liên hệ tội lỗi của A-đam với việc mọi người đã bị định tội. Câu 19 xác định sự không vâng lời của A-đam là nguyên nhân khiến nhiều người “đã” (katestarthesan) phạm tội. Tội lỗi của A-đam cấu thành tội lỗi và sự định tội cho cả loài người. Sự phán xét chung và sự chết dính liền với tội lỗi của người đầu tiên trong câu 15-19. Cả phân đoạn này cho thấy sứ đồ Phao-lô đang xử lý vấn đề tương tự trong câu 12 bằng cách tra xét câu 15-19, tức là bàn về nguyên tội và sự định tội. Trong câu 12, ông buộc tội mọi người phải chết vì đã phạm tội. Trong câu 15-19, ông nói rằng sự chết và sự định tội là do tội lỗi của A-đam’.

đọc thêm

(GSiV: If Calvinism is true…part 3Nguyên tội và Hoàn toàn bại hoại–part 1; A Few Confessions of Faith in VietnameseGospel Grace Versus Dead Religion–part 6Phúc Âm cho Cơ Đốc nhânPhiladelphia Baptist Confession of Faith–part 19; “Thế Nào Là Một Hội Thánh Khỏe Mạnh?”; Năm Luận Điểm: Ông John Piper–part 12)

Original Sin & Total Depravity series–part 3

Nguyên tội và Hoàn toàn bại hoại

(Sự quy tội / Imputation of sin)

Typically, orthodox Protestants have believed in some form of original sin (also called inherited sin). At the most basic level, it means that when Adam sinned, sin infected the rest of us; when born, all people already have some sort of fallenness because of Adam. Many Christians have even gone further teaching, I think rightly, that we aren’t just born fallen but are born condemned (already guilty).

Below Tom Ascol deals with Romans 5 and some aberrant views about the doctrine of original sin. First, here’s the aberrant view of original sin (known as Provisionist/Provisionism/Traditional view). Note the word “alone.” 

  • ‘We affirm that, because of the fall of Adam, every person inherits a nature and environment inclined toward sin and that every person who is capable of moral action will sin. Each person’s sin alone brings the wrath of a holy God, broken fellowship with Him, ever-worsening selfishness and destructiveness, death, and condemnation to an eternity in hell.’ (Article 2).

Here is part of Ascol’s appropriate response:

‘While no evangelical denies that sinners are guilty before God and liable to His wrath by virtue of their sins, when the authors of this statement add the word “alone” to that point, they transgress the bounds of Protestant orthodoxy.

‘The key biblical text that must be considered at this point is Romans 5:12-19. Five times in this passage (12, 15, 17, 18, 19) the universal judgment of condemnation and death on all men is attributed to the one sin of the first man Adam. There is an undeniable solidarity between the first Adam and his posterity. Death is the penalty for sin and it has “spread to all men” (12) as an act of justice. Unless the penalty has been unjustly executed it is inescapable that all men are regarded guilty when the sentence is pronounced, which was at the point of Adam’s sin. The last phrase of verse 12, when seen in the light of the whole passage, forcefully makes this point. Death spread to all men “because all sinned” (ep ho pantes hamarton). This raises the question, “How and when did all men sin?” The context gives the answer.

‘In verse 18 Paul clearly joins the sin of Adam to the condemnation of all men. Verse 19 identifies Adam’s disobedience as the cause of many being “made” (katestarthesan) sinners. Adam’s sin is constitutive of the sinfulness and condemnation of men. Universal judgment and death are inextricably bound to the sin of the original man in verses 15-19. The thematic integrity of the pericope indicates that Paul is dealing with the same issue in verse 12 that he considers in verses 15-19, namely, the origin of death and condemnation. In verse 12 he charges the death of all men to the sin of all men. In verses 15-19 he attributes death and condemnation to the sin of Adam.’

-Ascol, “Traditional” Theology and the SBC: An Interaction with and Response to the Traditionalist Statement of God’s Plan of Salvation, 2018, p. 36.

Order here.

(GSiV: If Calvinism is true…part 3; Nguyên tội và Hoàn toàn bại hoại–part 1; A Few Confessions of Faith in VietnameseGospel Grace Versus Dead Religion–part 6Phúc Âm cho Cơ Đốc nhânPhiladelphia Baptist Confession of Faith–part 19; “Thế Nào Là Một Hội Thánh Khỏe Mạnh?”; Năm Luận Điểm: Ông John Piper–part 12)

Original Sin & Total Depravity series–part 2

Nguyên tội và Hoàn toàn bại hoại

(Sự quy tội / Imputation of sin)

Imputation

‘The first sin of Adam had unique significance for the whole human race (Rom, 5:12, 14-19; 1 Cor. 15:22). Here there is sustained emphasis upon the one trespass of the one man as that by which sin, condemnation and death came upon all mankind. The sin is identified as ‘the transgression of Adam’, ‘the trespass of the one’, one trespass’, ‘the disobedience of the one’, and there can be no doubt that the first trespass of Adam is intended. Hence the clause ‘because all men sinned’ in Rom. 5:12 refers to the sin of all in the sin of Adam. It cannot refer to the actual sins of all men, far less to the hereditary depravity with which all are afflicted, for in v. 12 the clause in question clearly says why ‘death spread to all men’, and in the succeeding verses the ‘one man’s trespass’ (v. 17) is stated to be the reason for the universal reign of death. If the same sin were not intended, Paul would be affirming two different things with reference to the same subject in the same context. The only explanation of the two forms of statement is that all sinned in the sin of Adam. The same inference is to be drawn from 1 Cor. 15:22, ‘in Adam all die’. If all die in Adam, it is because all sinned in Adam.’

-New Bible Dictionary, I. H. Marshall, J. I. Packer, et.al. (Intervarsity) / Thánh Kinh Tân Từ Điển (UUC: 2009, tr. 1878)

(GSiV: Nguyên tội và Hoàn toàn bại hoại–part 1; A Few Confessions of Faith in VietnameseGospel Grace Versus Dead Religion–part 6Phúc Âm cho Cơ Đốc nhânPhiladelphia Baptist Confession of Faith–part 19; “Thế Nào Là Một Hội Thánh Khỏe Mạnh?”; Năm Luận Điểm: Ông John Piper–part 12)

Nguyên tội và Hoàn toàn bại hoại–part 1

Original Sin & Total Depravity series

(Sự quy tội / Imputation of sin)

Sự quy tội

‘Tội lỗi đầu tiên của A-đam có một ý nghĩa có một không hai đối với toàn thể nhân loại (Rô 5:12, 14-19; 1 Cô 15:22). Ở đây có sự nhấn mạnh xác thực trên sự vi phạm của một người mà bởi tội đó, sự kết án và sự chết giáng trên cả nhân loại. Tội này được gọi là “tội lỗi của A-đam”, “tội lỗi của một người”, “một người phạm tội”, “sự không vâng lời của chỉ một người”, và không có gì nghi ngờ về dụng ý chỉ về tội đầu tiên của A-đam. Vì thế mệnh đề “vì mọi ngừoi đều đã phạm tội” trong Rô 5:12 ám chỉ đến tội lỗi của tất cả mọi người trong tội lỗi của A-đam. Lời phát biểu này không thể ám chỉ đến các tội thực tế của tất cả mọi người, càng không ám chỉ đến sự hư hoại di truyền trong đó tất cả mọi người đều chịu đau khổ, vì trong c. 12 mệnh đề đang được bàn đến rõ ràng nói vì sao “sự chết đã trải qua trên tất cả mọi người”, và trong các câu tiếp theo “tội lỗi cảu chỉ một ngừoi” (c. 17) được phát biểu như là lý do về sự cai trị toàn bộ của sự chết. Nếu không có dụng ý đề cập đến tội này, chắc hẳn Phao-lô phải xác định hai việc khác nhau với lời ám chỉ về cùng một chủ đề trong cùng một ngữ cảnh. Cách giải nghĩa duy nhất cho hài hình thức của lời phát biểu này của Phao-lô là mọi ngừoi đều đã phạm tội trong tội của A-đam. Cùng một suy luận như vậy được rút ra trong 1 Cô 15:22, “trong A-đam mọi người đều chết”. Nếu tất cả mọi người chết trong A-đam, đó là vì tất cả mọi người đều đã phạm tội trong A-đam.’

-New Bible Dictionary, I. H. Marshall, J. I. Packer, et.al. (Intervarsity) / Thánh Kinh Tân Từ Điển (UUC: 2009, tr. 1878)

(GSiV: A Few Confessions of Faith in VietnameseGospel Grace Versus Dead Religion–part 6Phúc Âm cho Cơ Đốc nhânPhiladelphia Baptist Confession of Faith–part 19; “Thế Nào Là Một Hội Thánh Khỏe Mạnh?”; Năm Luận Điểm: Ông John Piper–part 12)

Philadelphia Baptist Confession of Faith–part 19

Chương thứ sáu (6):

“Cuộc Sa Bại Của Nhân Loại, Tội Lỗi, Và Sự Đoán Phạt Dành Cho Tội Lỗi”

Các Điều 2-4

2.      ‘Bởi tội lỗi này mà nguyên tổ của chúng ta mất đi [c] sự công nghĩa nguyên thủy và sự thông công với Đức Chúa Trời, và vì dòng dõi loài người chúng ta là từ họ mà ra cho nên cũng phải cùng họ mà chịu sự chết: [d] Tất cả mọi người đều phải chết trong tội mình, phải bị ô uế cả thân và hồn [e] cách hoàn toàn.

[c]        Rô. 3:23

[d]        Rô. 5:12-21

[e]         Tít 1:15; Sáng. 6:5; Giê. 17:9; Rô. 3:10-19

3.      ‘Chính nguyên tổ của chúng ta là [f] căn nguyên, bởi sự thiết định của Đức Chúa Trời, phải chịu sự qui kết về tội lỗi và vì họ là người đứng đầu cho cả dòng dõi nhân loại cho nên bản chất tội lỗi của họ được lưu hậu xuống cho mọi thế hệ sau họ vì vậy tất cả mọi người đều [g] được hoài thai trong tội lỗi và phải làm con của [h] sự thịnh nộ của Đức Chúa Trời, làm đầy tớ cho tội lỗi, [i] phải chịu sự chết, phải chịu mọi điều khốn khổ về thuộc linh trong thế gian này và cả trong cõi đời đời nữa nếu như họ không có được [k] sự giải thoát từ Đức Chúa Jêsus Christ.

[f]         Rô. 5:12-19; 1Cô. 15:21, 22, 45, 49

[g]        Thi. 51:5; Gióp 14:4

[h]        Êph. 2:3

[i]          Rô. 6:20; 5:12

[k]        Hê. 2:15; 1Tê. 1:10

4.      ‘Do chính sự hư hoại nguyên thủy từ sự sa bại nguyên thủy mà con người trở nên [l] hoàn toàn miễn cưỡng, bất năng, và đối nghịch cùng mọi sự thiện hảo theo sự nhìn nhận của Đức Chúa Trời và hoàn toàn có xu hướng về điều ác, [m] lâm lụy trong các sự sai phạm khác nhau.’

[1]        Rô. 8:7; Côl. 1:21

[m]       Gia. 1:14, 15; Ma. 15:19

Tuyên Xưng Philadelphia (1742)

(GSiV: A Few Confessions of Faith in VietnameseGospel Grace Versus Dead Religion–part 6Phúc Âm cho Cơ Đốc nhân)

Philadelphia Baptist Confession of Faith–part 18

Chương thứ mười sáu (16):

“Việc Lành”

Điều 1

‘Chỉ được kể là việc lành đối với những gì được Kinh Thánh của Đức Chúa Trời đòi hỏi, còn những gì không được Kinh Thánh hậu thuẫn thì chỉ là do con người bày đặt ra theo sự ham thích mù tối của họ, hoặc theo các thiện ý giả tạo của họ mà thôi.’

Tuyên Xưng Philadelphia (1742)

(GSiV: A Few Confessions of Faith in VietnameseGospel Grace Versus Dead Religion–part 6Phúc Âm cho Cơ Đốc nhân)